Mùa nông nổi

“Minicuadro” – by David Fernandez Saez

1.

Ý nghĩ do mình đứng lớp mà em lại bỏ học làm bản thân không thoải mái. Lúc nắng lên tận trên đỉnh đầu, mình tự nhiên quả quyết: hay là từ tuần sau chuyển giao, đổi người, tìm kẻ khác cho các em. Nhưng nghiệt ngã là mình lớn rồi, lớn đủ để biết tánh con nít không dùng được ở đây. Cũng lớn rồi nên biết nếu ai đó đơn giản muốn buông tay, mình không thể nắm họ lại.

2.

Cuối năm gió trời nông nổi, chắc cũng dạng khó chiều – sáng thổi một cơn, trưa không thổi, tối thổi nhiều cơn làm mình tự dưng muốn mua thêm áo, nhưng nghĩ tới cảnh phải mua thêm móc nên thôi.

Đám cưới bạn, lòng chờ nó quăng bông. Nó quăng bông, một đứa trong đám lao tới trước chụp gọn, trong khi tay mình chỉ sượt ngang cánh bông. Nếu hồi đầu nói thẳng: tao muốn chụp, để đó cho tao, chắc hẳn mình đã cầm trọn vì bạn không hẹp hòi gì đâu. Nhưng không mấy khi mình cảm thấy nói những điều đó ra là cần thiết, lỡ xong việc rồi mà việc vẫn chưa xong thì thôi bỏ qua.

Cảm thấy sao thường ngày, nỗi niềm thiếu nữ không trồi lên, chỉ có nỗi niềm trẻ con thường trực – muốn vui, muốn ăn, muốn vừa tung tăng vừa cống hiến – mà sao đến đám tiệc, nỗi niềm thiếu nữ lại đội bàn ghế đứng dậy. Cho nên mình cứ xoáy vào đó mà hỏi: rốt cuộc thì nỗi khao khát này là của ai, của mình ên hay của xã hội. Rồi mình cũng biết là do xã hội mang tới. Nếu sống trong xã hội loài khỉ và giả sử chúng không thích cưới hỏi, mình chắc chắn sẽ thèm chuối nhiều hơn thèm chồng.

Rồi cũng nghĩ như một dạng AQ đàn bà, rằng nếu hiện tại thèm chồng như thèm thêm quần áo thì sẽ có lúc chán chồng như chán quần áo.

3.

Bó bông ấy xinh, dù gì mình vẫn còn đang nhớ cảm giác năm đầu ngón tay chạm cánh bông. Con nhỏ cô tiên ở Lousiane từng kể hàng tá câu chuyện minh chứng rằng một đống bạn bè của nó chỉ vì chụp được bó bông – vô tình hay hữu ý – mà sau đó đều có đám cưới ngay trong năm. Kẻ tưởng cưới sớm cuối cùng phải cưới sau người chụp được bông. Cho nên trước lúc Khanh quăng bông, mình có đùa với Vy rằng, lỡ mà tao chụp được thì biết kiếm ai ra để cưới đây? Hay cứ chụp đi, rồi bó bông sẽ kết hôn với năm tháng để đẻ ra một người đàn ông?

Trong những lóng lánh của buổi tiệc, lòng bất giác rộn lên và bị mình nhìn ra: đó là một đứa trẻ đang đua đòi. Sau những lóng lánh của buổi tiệc, lòng chùng xuống rồi trở về bình nguyên, lại bị nhin ra: đó là một đứa trẻ quên mất hồi nãy vừa đòi cái gì. Nhìn cho thấu, mình vẫn mang lòng của trẻ con, may mắn được gắn cùng cái đầu người lớn. Bao giờ thì nỗi niềm thiếu nữ mới xuất hiện toàn thời gian?

Nên mình có nói với bạn nào đấy, rằng mình dậy thì chậm bỏ xừ. Ngày những người cùng trang lứa khao khát có đôi đã trôi qua hơn mười năm trước, mười năm sau mình mới thấy nó chớp nháy đâu đó trên cao. Vậy mười năm tới khi bọn chúng mang hết nỗi niềm của đàn bà, mình sẽ vừa lớn lên thành thiếu nữ?

Hay chỉ mãi là trẻ con để thấy thế giới của người lớn thật phức tạp, trong vài chuyện thì đủ già cỗi để không muốn bước vào và trong vài chuyện khác thì đủ ngây ngô để vẫn muốn lấp ló nhìn trộm.

4.

Mình nghĩ đến anh Th, tự nhiên không biết giờ gọi điện lại, nói một hơi y chang đoạn đầu bài “Hello” của Adele thì có được không? Chắc không tới nỗi không được. Giả dụ người ta trả lời “Anh khỏe, em khỏe không? Em cũng khỏe hả? Ừ vậy thôi ha” thì chắc tắt bài hát.

Mà vậy thì thà cứ để Adele hát. Cổ hát đến hết bài thì mình cũng vừa đủ thời gian để qua cơn nông nổi – không cần hiểu cơn ấy rốt cuộc của bé gái, thiếu nữ hay đàn bà, miễn qua được là thôi.

Hết cơn mình sẽ trong trẻo lại, thôi nghĩ đến bó bông không chụp được, quay về các em và những điều muốn nói.

 

2 Comments Add yours

  1. Gió thoảng nói:

    Phần ba.
    Mình thích nhất phần ba. Thích cái cách bạn kể chuyện. Cứ thể là mình ở trong lòng câu chuyện điều đó làm mình chợt cười nhẹ, cảm giác lâng lâng không biết rằng sau này mình ở độ tuổi của bạn ( tuổi kết hôn ) mình có như thế không vì ngó mãi và quanh quẩn đâu đây vẫn chưa tìm thấy ai đó để mình *tựa vào*. Đúng là thế giới đó phức tạp lắm, nói tàn khóc thì hơi quá nhưng thật ra mình nghĩ là như vậy đó. Mình không biết là bạn ngại yêu hay ngại tìm hiểu hay vẫn chưa có ai đó để bận tâm đến hoặc chẳng ai dòm ngó đến mình nhưng liệu có người dòm ngó đến thì mình có đủ niềm tin để cho người ta có hội? Tình yêu kì lạ lắm. Có đau thương, có luôn sự ngọt ngào lẫn đắng cay thì trẻ con mới lớn được. Hãy để một phần trẻ con trong mình lớn lên. Cho nó cơ hội ! Tôi nói với bạn điều đó cũng là tôi nói với chính tôi.
    Xin lỗi nếu như mình hiểu sai ý của bạn :)

    1. Dê Xù nói:

      Cảm ơn bạn đã tâm sự với mình ^^.
      Khi cái gì đó chưa xuất hiện thì đối với mình là chưa đủ duyên. Mà chưa đủ thì thôi, chừng nào nó tới thì mình đón.

      Trẻ con lớn lên thì có đến năm bảy đường, không cứ gì phải lớn qua nẻo tình yêu (đôi lứa), mình nghĩ vậy :D. Đang có duyên ở mặt nào, thì cho lớn ở mặt đó trước đã.

Gửi phản hồi cho Dê Xù Hủy trả lời